Đã
là chim trong lồng hay cá trong chậu thì không thể tìm hướng đi riêng
cho mình mà chỉ có thể lòng vòng trong không gian hẹp. Tương tự vậy, hệ
thống giáo dục CS cũng chỉ là chim lồng cá chậu. Nó được nhốt trong cái
khung chính trị độc tài CS thì dù có xoay hướng nào, nó cũng bị đụng
tường và không thể nào thoát ra được.
Khai phóng là từ ghép, nó được ghép từ 2 từ, khai minh và giải phóng. Nói đơn giản là phải mở lồng để tư duy được
tung bay. Đã là giáo dục khai phóng thì không thể nhốt nền giáo dục đó
trong một khuôn khổ định sẵn được, vì vậy tuyệt đối không được chính trị
hóa nền giáo dục quốc gia. Nếu phân tích kỹ cụm từ “Nền giáo dục XHCN”
thì chúng ta thấy một hình ảnh chim lồng khá rõ nét, “giáo dục” chính là
con chim và “XHCN” chính là cái lồng đã nhốt con chim ấy lại. Vậy nên,
đã là “giáo dục XHCN” thì nó là một kiểu giáo dục ngục tù, nó không thể
là “giáo dục khai phóng” được. Hai nền giáo dục này như lửa với nước
không thể nào lồng ghép vào nhau được, không bao giờ.
Nếu
là nền giáo dục khai phóng đúng nghĩa thì nó phải hướng đến hai mục
đích sau: mục đích thứ nhất, nó tạo con người biết hướng đến lối sống có
đạo đức; mục đích thứ nhì, nó tạo ra con người biết tự tìm đường đến
với tri thức. Mà như ta biết con người là tế bào của xã hội, vì vậy nền
giáo dục khai phóng nó chính là nguồn gốc tạo nên một xã hội có đạo đức
và nền kinh tế dựa vào sức mạnh tri thức. Hầu hết, xã hội nào mà người
dân sống có đạo đức thì nền kinh tế quốc gia ấy là nền kinh tế tri thức.
Nhìn xã hội biết giáo dục, giáo dục khai phóng nó tạo ra một xã hội như
thế.
Nền
giáo dục XHCN về cơ bản nó không hướng con người đến với đạo đức mà
hướng con người vào sự phục tùng đảng cầm quyền vô điều kiện. Trong đảng
cầm quyền ấy, lãnh tụ là hạt nhân nên bằng mọi giá giáo dục này phải
hướng mọi thế hệ học sinh – sinh viên vào mục tiêu xây dựng nên những
thế hệ sùng bái lãnh tụ. Tấm gương lãnh tụ như là một bức tường xà lim,
nó nhốt tư duy của lớp lớp thế hệ nằm co quắp trong đó để phục vụ mục
đích cai trị của đảng. Với những thế hệ ngu trung, thì chính quyền vô
đạo mới nhởn nhơ hưởng thụ được. Vậy nên, nếu xây dựng một nền giáo dục
khai phóng thì chẳng khác nào ĐCS tự đào mồ chôn mình cả. Giáo dục khai
phóng không bao giờ tạo ra kẻ phục tùng, lại càng không tạo ra những kẻ
ngu trung.
Hiện
nay tìm một quan chức có đạo đức còn khó hơn lên trời hái sao. Mà ai
cũng biết, đảng viên là tế bào của ĐCS. Vậy thì tập hợp của những con
người vô đạo đức thì làm sao đảng đó có đạo đức được? Một nền giáo dục
bị nhốt trong một cái lồng chính trị của một đảng vô đạo, thì làm sao
nền giáo dục ấy tạo ra một xã hội có đạo đức được đây? Phải nói sống ở
Việt nam thì ai cũng thấy vấn nạn cướp giật, lừa đảo, gian xảo, đố kỵ,
nịnh hót, hại người được ta vv… xảy ra tràn lan. Những vấn nạn ấy nó dệt
nên một bức tranh toàn cảnh của xã hội Việt Nam, phải nói bức tranh ấy
vô cùng xấu xí. Nhìn xã hội biết giáo dục, giáo dục XHCN nó tạo ra xã
hội như thế.
Sống
lâu trong cái lồng hẹp thì ắt chim xả đầy phân xuống nền cái lồng ấy.
Phân nhiều, lồng chật thì dù cho nền giáo dục này có xoay hướng nào thì
nó cũng sẽ dẫm lên chính đống phân nó đã thải ra mà thôi. Đó chính là
thực trạng của nền giáo dục Việt Nam hiện nay. Chỉ có phá lồng XHCN thì
may ra nền giáo dục nước nhà mới có thể bay cao được. Đó là cách duy
nhất.
Hôm
nay, mạng xã hội lộ lên bộ sách giáo khoa lớp 1 do ông Nguyễn Minh
Thuyết chủ biên cùng với nhóm cộng sự. Về nội dung thì cả xã hội ai cũng
biết hết rồi. Sách giáo khoa mới này dạy cho trẻ con tính gian manh lọc
lừa ngay trong những bài học. Nó chính là một liều thuốc độc tiêm vào
những thế hệ tương lai đất nước này, rất nguy hiểm. Thử hỏi lớp lớp trẻ
em nhiễm lối giáo dục này thì tương lai đất nước đi về đâu? Xã hội Việt
Nam nay đã quá thối nát, vậy mà những “nhà cải cách giáo dục” này muốn
tương lai nó sẽ nát hơn, thật vô đạo. Bán rẻ tương lai đất nước để tư
lợi cho bản thân là mẫu số chung cho quan chức CS chứ không riêng gì ông
Nguyễn Minh Thuyết. ĐCS đã quá nát thì làm giáo dục tốt được không? Mỗi
khi giáo dục rục rịch thay đổi thì y rằng, cái mới nó còn tệ hại hơn cả
cái cũ. Nếu so sánh với sách giáo khoa lớp 1 mà tôi từng học từ 36 năm
trước thì rõ ràng, sách giáo khoa hôm nay nó còn tệ hơn trước đây rất
nhiều. Và như đã thấy, thế hệ của tôi cũng là một thế hệ đầy kẻ mang tư
tưởng phục tùng và ngu trung, vậy thế hệ sau sẽ thế nào? Thật đáng buồn.
Như
đã nói, giáo dục XHCN là loại giáo dục bị nhốt trong cái lồng hẹp, thà
rằng nó đứng một chỗ suốt 45 năm thì vẫn còn tốt hơn là phải xoay sở để
cố tìm cách “đổi mới” trong phạm vi cái lồng XHCN. Vì sao? Vì nói cho
cùng, trong cái lồng quá chật, chim có xoay cỡ nào thì cũng sẽ giẫm lên
chính đống phân mới ị của nó mà thôi, thà đứng tại chỗ chấp nhận dẫm lên
đống phân khô thì vẫn còn sạch hơn. Hãy ngừng ngay cái trò “đổi mới”,
vì đổi mới thì cũng chỉ đốt tiền dân nuôi nhóm lợi ích mà thôi. Giáo dục
Việt Nam không thể tiến nếu cứ nằm mãi trong cái lồng XHCN.
Đỗ Ngà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét