KHÔNG DÂN NÀO NUÔI NỔI
“Không dân nào nuôi nổi
Bộ máy hành chính này!”
Một đại biểu Quốc Hội
Đã thốt lên gần đây.
Bộ máy hành chính Mỹ
Chỉ hai triệu mốt người.
Việt Nam gần ba triệu.
Đúng là dân chịu chơi.
Một xã ở Thanh Hóa
Năm trăm người ăn lương.
Gồm cả hàng chục vị
Trông coi loa xã phường.
Quảng Ninh, phường Hồng Hải
Dân chỉ mười chín nghìn,
Mà bốn trăm “cán bộ”.
Nhiều đến mức khó tin.
Đầy đủ các ban bệ,
Cả đảng và chính quyền.
Tức là hai bộ máy
Cùng thi nhau ngốn tiền.
Quan cả hai “bộ” ấy
Sáng vác ô ra đường,
Chiều vác về, đủng đỉnh
Chờ đến ngày nhận lương.
Vậy là thằng dân chết.
Ăn chưa đủ hàng ngày,
Lấy đâu tiền đóng thuế
Nuôi lũ báo cô này?
Chưa hết, lương - một chuyện.
Chuyện khác là các quan
Còn cần tiền “đại hội”,
“Tổng kết” và liên hoan…
Chẳng trách dân và nước
Càng ngày càng bần cùng.
Đúng là thật “ưu việt”.
Ngẫm mà muốn phát khùng.
PS
Nhật Bản, về dân số,
Gần gấp đôi nước ta.
Không có phó thủ tướng.
Thứ trưởng cũng thua xa.
Cụ thể, mười tám bộ.
Mười sáu bộ nước này
Không hề có thứ trưởng.
Việc vẫn chạy hàng ngày.
Còn ta thì sao nhỉ?
Ta đông như quân Nguyên
Phó thủ tướng, thứ trưởng.
Nhiều đến mức ngạc nhiên.
Riêng phó chủ tịch tỉnh
Hai trăm bốn hai người.
Con số các thứ trưởng
Hơn một trăm hai mươi.
Vì “tâm tư” cấp dưới,
Ta phong tướng ào ào.
Còn đề bạt thứ trưởng
Vì ai và vì sao?
Không nói ai cũng biết
Vì sao dân ta nghèo.
Là vì bọn ăn bám
Được “cơ cấu” quá nhiều.
*
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 14
Xây tượng đài nghìn tỉ
“Theo nguyện vọng đồng bào
Và phát triển kinh tế”
Phát triển bằng cách nào?
Tôi, cũng đồng bào nhé,
Không có nguyện vọng này.
Càng không có nguyện vọng
Đứng ngắm tượng hàng ngày.
Ta khác với thế giới,
Xây tượng theo phong trào.
Quan chấm mút là chính.
Quên mẹ thằng đồng bào.
*
Ta nhiều cái khác lắm.
Mà khác không giống ai.
Bắn pháo hoa để ngắm,
Quên cái đói dài dài.
Để chống nạn tham nhũng,
Có đề nghị, tin không -
Phải in khối lượng lớn
Tờ hai mươi nghìn đồng.
Chắc người ta hy vọng
Bọn tham nhũng mỏi tay
Phải đếm nhiều tiền lẻ
Nên bỏ cái thói này.
*
Vừa mới có quy định
Cho xử phạt giao thông
Mà không cần biên bản,
Dưới năm trăm nghìn đồng.
Xin hỏi một tí:
Tiền ấy vào túi ai,
Cả khi có, không có
Một tờ giấy biên lai?
*
Lại còn chuyện này nữa:
Nghe nói một già làng
Chỉ nhờ đọc báo đảng
Mà khỏi bệnh đại tràng.
Chuyến này thằng Tây chết,
Làm thuốc bán cho ma.
Không khéo rồi chịu nhục
Sang mua báo đảng ta.
*
Lại còn chuyện này nữa.
Rằng từ nay trở đi,
Muốn bán bún bò Huế
Thì một là quên đi.
Hai là vào tận Huế
Để xin giấy môn bài.
Nếu không sẽ bị phạt.
Phạt nặng, không chừa ai!
Vậy tôi, dân cá gỗ,
Tôi yêu cầu thế này:
Ai kinh doanh cá gỗ
Thì dứt khoát từ nay
Phải vào tận xứ Nghệ
Xin giấy phép, chi tiền.
Vì cũng như xứ Huế,
Chúng tôi có bản quyền.
*
Trước từng có quy định
Phụ nữ mà nhẹ cân
Không được đi xe máy,
Dù xe năm mươi phân.
Hoặc phụ nữ ngực lép
Không được làm giáo viên,
Cả khi có mông bự
Hoặc thậm chí đút tiền.
Rồi đến xe chính chủ,
Và chính chủ chó mèo.
Suýt nữa có qui định
Về chính chủ đói nghèo.
Còn nay, đi xe máy,
Phạt nặng những bác nào
Có các hình xăm trỗ.
Xăm chỗ kín thì sao?
*
Hỏi thật các bác nhé.
Hỏi nghiêm túc, thật lòng:
Có bác nào từng thấy
Nơi nào như ta không?
Tôi thì tôi cứ nghĩ,
Rằng các quan Việt Nam,
Một phần vì ngu dốt,
Vì không có gì làm
Nên ra nhiều qui định
Mà dân phải chào thua.
Nê-xin gọi bằng cụ.
Chúng, những người thích đùa.
Thái Bá Tân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét