Tại buổi lễ, Ủy viên Bộ Chính
trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Phạm Minh Chính đã công bố Quyết định của Bộ
Chính trị về việc chỉ định Đảng ủy Công an Trung ương nhiệm kỳ 2015-2020, gồm
16 người; Ban thường vụ Đảng ủy gồm 7 người, trong đó có 3 Lãnh đạo Đảng, Nhà
nước là: Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trần Đại Quang và Thủ tướng
Nguyễn Xuân Phúc.
Nhiều người hoảng hốt. Ông
Trọng đương kiêm bí thư Quân uỷ trung ương, bây giờ nhảy vào thường vụ
đảng uỷ bộ Công an. Có phải sắp đại loạn đến nơi không?
Bình tĩnh một chút sẽ thấy
đây là phản ứng trực tiếp đối phó chuyện chạy trốn của Trịnh Xuân
Thanh.
Việc khẳng định chính quyền
đảng trị phi dân chủ, không còn là chuyện phải tranh luận, nhưng chỉ
vì không
thể chấp nhận chế độ mà lẫn lộn khái niệm đạo đức, đến
mức bênh vực kẻ cắp, thì sẽ không còn công lý nữa.
Nếu tôi gọi Trịnh Xuân Thanh
là một tên ăn cắp, sẽ có ai phản đối?
Tất nhiên, hắn không ăn cắp
của đảng, đảng không có gì để hắn ăn cắp. Hắn ăn cắp của dân. Trong
con số 3.300 tỷ đồng thất thóat thua lỗ, có một phần vào túi hắn.
Đó là mồ hôi, nước mắt, thậm chí là xương máu cuả 3 triệu người dân
lương thiện làm ra trong một năm.
Hắn có thể bây giờ chống
lại đảng của hắn, nhưng hắn chống ai, thì hắn vẫn là thằng ăn cắp.
Hắn ăn cắp của dân, thì dù hắn có trốn thoát vòng tay của tổ chức
đảng của hắn, hắn không và sẽ không bao giờ chạy thóat khỏi lưới
trời.
Hắn lách được kẽ hở của
đảng luật, một thứ pháp luật vận hành bằng chỉ thị của lãnh đạo
đảng, vọt được sang Đức hay đâu đó, bên ngoài Việt Nam. Nhưng khốn nạn
cho hắn, ngoài Việt Nam, thì luật đảng không còn giá trị. Hắn sẽ
không có lối thoát nữa. Sớm hay muộn thì hắn cũng bị bắt.
Hắn đang cố tình lập lờ
đánh lận, bịt mắt thiên hạ bằng hoả mù chống đảng, để lách luật
chính trị. Hắn trở thành một thằng ăn cắp có hạng là nhờ đảng của
hắn. Hắn lên lon, lên chức là nhờ hắn biết đường tận tụy với đảng.
Hắn có cơ hội để ăn cắp của dân, vì nhờ có đảng, hắn có địa vị,
có quyền lực, và bởi vì đảng cuả hắn trao vào tay hắn một khối
tài sản khổng lồ nhưng không có chủ nhân, gọi là tài sản quốc dân,
tài sản thuộc sở hữu nhà nước. Nếu hắn không ăn cắp thì mới là
một thằng ngu. Có cái chỗ nào có tài sản thuộc sỡ hữu nhà nước
mà không có bọn ăn cắp có thẻ đảng. Vấn đề không phải là bắt thằng
ăn cắp, mà việc cần trước hết là không để có cái gì vô chủ trước
mặt bọn sẵn sằng ăn cắp ấy.
Nhưng của ăn cắp dù có nhiều
cũng không thể vô hạn, và không thể đủ để chia khắp. Và nguyên nhân
chính hắn bị đảng của hắn truy lùng bắt bớ, chính là trong đảng
của hắn, hắn chỉ cung phụng được có một phần. Những kẻ đang tổ
chức truy lùng hắn là những kẻ nằm ngoài số đó.
Bây giờ trốn được ra nước
ngoài, hắn đang tìm cách tạo dựng cho hắn một hồ sơ chính trị. Hắn
chống đảng của hắn vì hắn yêu nước, vì hắn không chịu được chế độ
độc tài đảng trị. Hắn không chịu được hành vi đè lên luật pháp của
chính ngài tổng bí thư đảng. Hắn không là thằng ăn cắp tiền của,
hắn chống đảng vì một cuộc đấu tranh vì một nền dân chủ thật sự
cho tổ quốc yêu dấu của hắn. Hắn phải được xem là nạn nhân chính
trị. Bên cạnh cái biệt thự giá 5 triệu Euro, hắn sẽ còn được hưởng
trợ cấp tị nạn. Hắn sẽ xin được quy chế đoàn tụ gia đình để đưa
nốt những người còn lại. Hắn sẽ trở thành một lãnh tụ phong trào
dân chủ cho Việt Nam.
Ông Trọng, trước hết không
nằm trong nhóm những kẻ có phần ăn chia cái thất thoát 3.300 tỷ đồng
đó. Có thể thấy, những kẻ xúm quanh ông Trọng hiện là những người
này. Ông Đinh Thế Huynh, thợ cạo giấy, chuyên nghề lý luận, ông Tô Lâm,
nguyên thứ trưởng Công An phụ trách An ninh đối ngọai, Trần Quốc
Vượng, nguyên viện trưởng Kiểm sát tối cao, Trương Hoà Bình, Chánh án
Toà án tối cao, Ngô Xuân Lịch, tướng mà làm bí thư...toàn những nhân
vật chức vụ rất cao, nhưng không có phần chia trên chiếc bánh ăn cắp,
mà chỉ tử tế thì có chút ít quà cáp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét